Đêm nghe tiếng mưa rơi
Xạc xào tiếng lá đơn côi
Buồn đếm giọt sầu rơi
Chợt ai tắc lưỡi canh thâu
Bằng những lời nỉ non
Còn đâu luyến tiếc muộn màng
Than trách thân phận mình
Ngổn ngang trăm mối như tơ.
Ngày xưa ai cũng vì giàu sang
Nỡ đâu nghĩa nhân vong phụ
Quên tình mặn nồng gối chăn, lửa hương phai nhạt
Sao chàng nỡ quên tình em
Thạch sùng kêu não nùng trong đêm
Tiếc thương bởi ai quên bạn
Tuy nghèo nhưng tình thủy chung sắc son tào khang.
Thôi đâu còn gì ước mơ
Xa cách xa nhau muôn trùng
Em nhớ anh vô cùng
Đêm mưa lạnh gió buồn từng cơn
Hớ hơ hờ hơ hớ hơ
Ai nhớ thương ai bên cầu
Con gái duyên bẽ bàng
Như thạch sùng nức nở từng đêm.
[Vọng cổ]:
Còn lại nơi đây hằn trên đôi mắt
Thức trắng bao đêm đón đợi anh về
Tiếng mưa buồn sao nghe não nuột
Nức nở canh dài duyên mình dở dang
Anh ơi biết đến bao giờ
Thạch sùng thôi tắc lưỡi khóc thầm từng đêm.
Đăng nhận xét