Đoạn khúc lam giang:
Lòng ngậm ngùi thương quê bước lãng du
Con chưa về cố hương dòng sông bến xưa thương
Chờ thương đôi mắt mẹ rưng mờ lệ ứa thời gian
Mòn tuổi xuân nghĩa báo ân con chưa tròn mẹ ơi.
Vọng cổ 1:
Lất phất mưa khuya phố thị đèn đêm xa mờ trong lụa trắng
Con chim vịt từ đâu gọi đàn trong đêm vắng
Nghe quặn thắt lòng con bao nổi nhớ quê nhà
Chốn quê xưa chắc mẹ cũng đang thao thức đợi chờ
Đứa con xa trên bước đường phiêu lãng
Sự nghiệp chưa thành để mẹ mỏi mòn trông
Ơn mẹ sinh thành như biển lớn mênh mông
Con tủi phận chưa báo đền câu hiếu thảo
Mẹ đã vì con rụng mất tuổi xuân rồi
Hương tóc bay bay nên tóc buồn điểm trắng ư.
Vọng cổ 2:
Mấy mươi năm mẹ sống đời cô
Phụ nuôi dạy đàn con mẹ lặn lội thân cò
Chị em con tuổi còn thơ ấu dại khờ
Nhớ ngày ấy trên bến sông buồn lặng lẽ
Mẹ tiển con đi nuôi chí lập thân
Bóng chiều nghiêng dáng mẹ cũng nghiêng nghiêng
Đôi dòng lệ thay cho lời đưa tiễn
Con mang theo thiên liêng tình mẹ
Đó có cả nụ cười nước mắt lời ru.
Chiêu quân:
Cánh võng không mòn lời ru xưa của mẹ
Con đi rồi mẹ buồn mẹ đợi dòng sông hiu quạnh
Não nùng rơi tiếng chim vịt kêu chiều
Sao nghẹn ngào mẹ không nói được
Thành câu có phải nổi mừng vui xum họp
Nước mắt lời ru chan chứa thâm tình.
Lý săm thương:
Bao tháng năm con đi dòng sông chở đầy
Nổi nhớ xuân đến xuân qua mau
Sợi tóc buồn hương tóc mẹ phai
Chiều những chiều mênh mông trên bến sông
Mẹ ngóng trông con về tình mẹ dành cho con
Lời ru xưa cánh võng vẫn không mòn.
Về vọng cổ câu 6:
Mẹ ơi con đã về đây bao năm dài xa cách
Mang theo niềm vui khi gặp lại mẹ hiền
Lời mẹ ru xưa không mòn cánh võng
Vững bước vào đời con đã thành nhân
Mẹ mừng nước mắt rưng rưng
Dòng sông tình mẹ có lời ru thâm tình.
Đăng nhận xét